Hạnh Phúc Tuổi Trẻ - J. Krishnamurti
![]()
Quyển sách có hai phần, phần đầu là những lá thư Krishnamurti viết cho một bạn trẻ đến với ông trong tình trạng bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Những lá thư được viết trong khoảng thời gian từ tháng Sáu năm 1948 đến tháng Ba năm 1960, thể hiện một lòng trắc ẩn và sự sáng suốt hiếm có: sự giảng dạy và chữa lành tỏ lộ; sự tách biệt và khoảng cách không còn; từ ngữ tuôn chảy; không một từ nào thừa thãi; sự chữa lành và chỉ dạy diễn ra cùng lúc.
Phần thứ hai là những lời chỉ dẫn cho các em học sinh/các em nhỏ về nhiều vấn đề trong cuộc sống như tình yêu, sự quan tâm, nỗi sợ hãi, trí tưởng tượng,… Triết lý của ông vẽ ra một nền tảng giáo dục mới, giáo dục mà không có sự so sánh, không có sự cạnh tranh, để con người có thể phát triển toàn diện và thật sự tự do.
Về tác giả:
Jiddu Krishnamurti (1895 – 1986) là một triết gia và nhà diễn thuyết nổi tiếng về các vấn đề triết học và tinh thần, các chủ đề ông thường bàn luận bao gồm: mục đích của thiền, mối quan hệ giữa con người và phương cách để tạo nên sự thay đổi tích cực cho xã hội.
Sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp Brahmin tại Ấn Độ, nhưng Krishnamurti lại khẳng định rằng mình không thuộc bất cứ quốc tịch, tầng lớp, tôn giáo hay trường phái triết học nào. Ông dành phần lớn cuộc đời để đi nói chuyện khắp thế giới như một nhà diễn thuyết độc lập.
Krishnamurti không lệ thuộc vào bất kỳ tôn giáo, giáo phái hay quốc gia nào. Ông cũng không tán thành bất kỳ tư tưởng thuộc học thuyết hay phe phái chính trị nào. Trái lại, ông quả quyết rằng những trường phái này chính là yếu tố gây chia rẽ người với người, và tạo ra xung đột cũng như chiến tranh. Lời dạy của ông vượt trên mọi biên giới, ranh giới do con người tạo ra.
Điểm nổi bật:
Một số đoạn trích:
1. Hãy mềm dẻo trong tinh thần. Sức mạnh không nằm ở sự cứng rắn và mạnh mẽ, mà nằm ở sự mềm dẻo. Cây mềm dẻo sẽ trụ được qua gió lớn.
2. Chúng ta cũng bén rễ vào đất, bắt buộc phải thế, nhưng chúng ta lại bám chặt hoặc bò trên mặt đất; chỉ một số ít bay lên bầu trời. Họ là những người duy nhất sáng tạo và hạnh phúc. Những người còn lại hủy hoại và tiêu diệt lẫn nhau trên Trái đất đáng yêu này, bằng sự tổn thương và những lời đàm tiếu.
3. Cuộc đời như dòng sông rộng lớn trôi chảy mãi. Tâm trí giữ lại trong tấm lưới của nó mọi thứ trôi trên dòng sông này, loại bỏ và giữ lại. Tấm lưới ấy không nên tồn tại.
4. Nhìn sợi dây như là sợi dây thì không cần can đảm, nhưng nhìn nhầm sợi dây thành con rắn thì ta phải có can đảm mới dám quan sát nó. Người ta phải nghi ngờ, phải không ngừng tìm kiếm mới thấy được cái giả dối là giả dối.
5. Phải có một cuộc cách mạng toàn vẹn, không chỉ trong những việc lớn lao mà cả trong những việc nhỏ nhặt hằng ngày. Bạn đã có được cuộc cách mạng đó rồi; đừng lùi lại, hãy tiếp tục. Đừng để ngọn lửa bên trong lụi tàn.
6. Cuộc sống là xung đột, và chúng ta muốn khiến cho mối quan hệ trở nên thô thiển, khắc nghiệt và dễ dàng kiểm soát. Thế là mối quan hệ đánh mất hương thơm, vẻ đẹp của nó. Tất cả những điều này nảy sinh là bởi người ta không yêu, mà tình yêu tất nhiên là điều vĩ đại nhất trong hết thảy, vì trong đó phải có sự từ bỏ bản thân hoàn toàn.
7. Người ta không ngừng so sánh mình với người khác, với con người mình đang là, với con người mình nên là, với ai đó may mắn hơn. Sự so sánh này mang tính hủy diệt. So sánh làm giảm giá trị; nó làm sai lệch quan điểm của con người. Vậy mà người ta lại được nuôi dạy trên nền tảng so sánh… Nuôi dạy trẻ mà không so sánh mới là giáo dục đích thực.
8. Kỳ lạ thay, hầu hết mọi người đều muốn được công nhận và khen ngợi – được công nhận là một nhà thơ vĩ đại, một triết gia hay điều gì đó đề cao cái tôi của mình. Việc này mang lại sự thỏa mãn to lớn, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì mấy. Sự công nhận nuôi dưỡng tính phù phiếm của con người và có lẽ cả túi tiền của họ nữa, nhưng sau đó thì sao?
9. Sống và chết là cùng một động thái chứ không phải các trạng thái biệt lập. Sống là đang chết đi, đang chết đi mọi thứ, để được tái sinh mỗi ngày. Điều này không thể nói suông mà phải được sống và trải nghiệm.
10. Tự do không thể tồn tại nếu không có trật tự. Hai điều đó song hành. Nếu không thể có trật tự, bạn không thể có tự do.